White Heather VN
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Về bạo hành
    • Chung
    • Bạo hành trẻ em
    • Bạo hành người yêu
    • Bạo hành người lớn tuổi
    • Khác
  • Bài viết
    • Tìm hiểu
    • Bàn luận
  • Phòng tranh
    • Khóc Thì Sao 1
    • Khóc Thì Sao 2
    • Yêu không phải cớ 1
    • Yêu không phải cớ 2
    • Chu kỳ của bạo hành
    • Những tác phẩm khác
  • Truyện bạn đọc
    • Giới thiệu mục Kể chuyện
    • Truyện từ bạn đọc
    • Truyện sưu tầm
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Về bạo hành
    • Chung
    • Bạo hành trẻ em
    • Bạo hành người yêu
    • Bạo hành người lớn tuổi
    • Khác
  • Bài viết
    • Tìm hiểu
    • Bàn luận
  • Phòng tranh
    • Khóc Thì Sao 1
    • Khóc Thì Sao 2
    • Yêu không phải cớ 1
    • Yêu không phải cớ 2
    • Chu kỳ của bạo hành
    • Những tác phẩm khác
  • Truyện bạn đọc
    • Giới thiệu mục Kể chuyện
    • Truyện từ bạn đọc
    • Truyện sưu tầm

[#2] Tháng 3, 2017

3/25/2017

2 Comments

 
Picture
(English caption below)

Trước hết mình muốn đính chính, nạn nhân của vụ việc này không phải là mình mà là mẹ của mình.

Mình không biết phải gọi bố mình là gì nữa, quỷ hay quái vật sẽ hợp hơn nhỉ?

Mình biết đây là những lời lẽ mà một đứa con không nên, à, không được thì đúng hơn, dùng với bố của mình. Nhưng nếu ai đó biết lí do, chắc chắn người đó sẽ có cùng những cảm xúc với mình.

Bố bạo hành mẹ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần ngay từ những năm mới cưới.Hãy nói về mặt thể xác trước nhé. Bố rất thường xuyên đánh đập mẹ, "may mắn" là mới chỉ dùng tay chứ chưa dùng đến các vật dụng khác. Tuy nhiên bố đánh đâu có nhẹ, bố thường tát mẹ mình rất thẳng tay, đến nỗi mình chỉ đứng nhìn thôi cũng thấy sợ kinh khủng. Bố cắt cả quần áo của mẹ mỗi lần bực tức, đập vỡ phải đến gần chục chiếc điện thoại của mẹ. Mình đã có lần nhìn thấy bố đánh mẹ mà sợ tới mức ám ảnh, tuy đã lâu rồi nhưng mỗi lần nghĩ lại, chưa bao giờ mình cảm thấy hết sợ. Lần ấy bố đánh mẹ tới mức thâm cả mắt, rồi đập đầu mẹ vào tường tới sưng cả trán, làm mẹ rất ngại ra đường vì biết sẽ có người hỏi thăm. Mẹ tất nhiên chẳng thể kể với ai, chỉ biết một mình chịu đựng, mình là con mà chẳng làm được gì nhiều cho mẹ, an ủi thì không đủ, và mình biết mẹ cũng không muốn được ai thương hại hết.

Còn bạo hành về mặt tinh thần thì còn kinh khủng hơn nhiều, vì, mọi người biết đấy, lời nói có thể khiến người ta đau đớn hơn rất nhiều so với nỗi đau về thể xác mà. Mỗi lần hai người có xích mích là bố đều dùng những lời nói vô cùng cay nghiệt để nói với mẹ mình, hầu hết là lăng mạ và sỉ nhục, hết sỉ nhục mẹ rồi tới sỉ nhục cả ông bà ngoại và họ hàng đằng ngoại của mình. Mỗi lần mẹ cãi lại vì không thể chịu nổi những lời lẽ kinh tởm ấy thì theo sau sẽ là những cái tát, có khi còn là đấm hoặc đá,rất mạnh. Mình khi nghe những lời ấy thì cũng rất tức, nhưng sợ là đa số. Mình vốn là đứa rất ương ngạnh, hay cãi chày cãi cối nhưng chưa bao giờ dám cãi lại bố vì mình biết chắc điều gì sẽ xảy ra sau đó. Mọi người có lẽ không thể tưởng tượng nổi những lời ấy,những hành động ấy kinh khủng đến thế nào đâu. Còn một điều nữa là tính mẹ mình khá đa nghi, lại hay suy diễn, nên mỗi lần mẹ cố gắng bày tỏ ý kiến của mình là bố lại, hoặc là không thèm quan tâm, hoặc là sẽ chửi rủa rất cay nghiệt. Mình không biết là mình chỉ chứng kiến thôi đã đau đớn đến thế này thì mẹ sẽ còn buồn khổ đến mức nào nữa?

Mọi người đang thắc mắc tại sao mẹ mình không chịu tìm đến những sự giúp đỡ từ những người xung quanh phải không? Mẹ không làm vì mẹ nghĩ đến hai chị em mình (nhà mình có hai chị em gái). Nếu không sống chung với bố thì mẹ sẽ không thể nuôi hai chị em mình ăn học đầy đủ được, mẹ vốn bị viêm loét dạ dày khá nặng, sức khoẻ của mẹ cũng không phải là ổn định, mình đang học cấp ba và em gái mình thì mới có cấp hai thôi. Một lí do nữa là mẹ muốn giữ thể diện cho bố. Bố mình cũng là một công chức có tiếng, có nhiều mối quan hệ rộng rãi, khi đi đâu xa mà mẹ con mình xách đồ nặng bố thậm chí còn không xách hộ dù chỉ chút ít vì sợ sẽ gặp người quen và đó thì không phải là việc của đàn ông. Nếu mẹ mình để lộ ra, mình sợ bố sẽ giết mẹ luôn mất. Mẹ cũng không thể nói với người thân vì lí do tương tự, và mẹ không muốn người ngoài phải lo lắng cho mình. Nhiều lúc mình muốn nói với mẹ rằng con không cần có bố, nhưng gia đình đâu phải chỉ có mình mình, mẹ và em mình cũng cần có một cuộc sống đầy đủ.
Mình rất lo cho mẹ nhưng mình chưa đủ lớn để có thể quyết định bất cứ điều gì cho mẹ cả, mình thật sự vô cùng bế tắc trước vấn đề này.

------

First of all, I want to clarify that the victim of this is not me but my mom.

I don’t know what better to call my dad, a demon or a monster?

I know these are not words a child should - or rather allowed to - say to their father. But if anyone know the reason, they will definitely share my feelings. Dad has been abusing mom physically and mentally since the first year of their marriage. Let’s first talk a bout the physical side. Dad beat mom a lot, “luckily” it was only with his fist, not anything else yet. But he didn’t beat her gently, he would slap her as hard as he could, to the point of my feeling terrified just by looking at it. He cut mom’s clothes up every time he got angry and smashed close to ten of her phones. I once saw him beat mom so hard that the fear haunts me, it was quite long ago but that fear has never gone away every time I think back at it. That time, dad hit mom, bruising her eye and smashed her head against the wall, swelling her forehead which made her reluctant to go outside, knowing people would ask about it. Of course, she could tell no one, able only to silently suffer. I was unable to do much for her as her daughter. Comforting was not enough, and I know she didn’t want any pity from others.

The mental abuse was much worse because, as you know, words hurt far more than physical pain. Each time there is an argument between them, dad would use very harsh words on mom, mostly in abusive and insulting language, insulting from my mom to her parents and her whole family’s side. Each time she can’t take those disgusting words and talked back, she would meet with slaps or even punches or kicks. Hard. When hearing those words, I was also angry, but mostly I was afraid. I am a stubborn child, often getting into arguments with many but never with him because I know what would come after. You probably can’t imagine how horrible those words, those actions are. Another thing is that my mom is quite doubtful and often over-thinks, so whenever she expresses her thoughts, dad would either ignore her or lash out spiteful things at her. If only watching hurt this much then I can’t possibly imagine my mom’s sufferings.
You are probably wondering why we don’t seek help from those around us, right? That is because of us -me and my sister. She can’t bring up and provide education to both of us by herself since she suffers from a severe gastritis, her health also isn’t very stable while I’m still in high school and my sister only in secondary school. One other reason is that she want to keep dad’s pride. My dad is a renounced official with many connections. He never carries anything for us when going outside for fear of encountering some one he knows and carrying things around is not a man’s job. If mom let this out, I’m afraid dad will kill her. She couldn’t tell any relative for the same reasons and she doesn’t want others to worry about her. Many times I’ve wanted to tell her that I don’t need a dad, but my family is more than just me, my mom and my sister also need good lives. I’m very concerned for her but I’m not old enough to decide anything by myself. I’m really at a loss about how to deal with this problem.

-----
​
Art by Shell
Mục kể chuyện vừa qua đã có một số thay đổi nhỏ. Từ hôm nay, mục kể chuyện sẽ trở lại hằng tối thứ 7 cuối tháng. Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn tại đây: https://goo.gl/NSOErH

2 Comments
Tâm
5/12/2017 16:21:45

Bố mình cũng là công chức, mẹ mình cũng có việc làm không ổn định, và bố cũng cư xử tương tự như vậy với cả mấy mẹ con. :) Tuy nhiên mình cũng chẳng làm gì được sất, vì mình đang học cấp 2. Để chuyện vỡ lở ra, ai sẽ nuôi mình, chị mình và cả em trai mình đây? Mình đang cố gắng học hành để xin học bổng, ráng thêm 2 năm nữa thôi.

Reply
Anh
7/23/2017 22:56:58

Mình thì lại bị cả bố mẹ đánh đập bạo hành nhưng thật sự mình k biết nói với ai, chị gái mình là người nói những câu nói xấu về mình để khiến bố mẹ đánh mình, cả gia đình tưởng là thân yêu, gần gũi cũng nói những lời lăng mạ mình, body-shaming mình. Thật sự có những lần bố đánh mình làm mình thật sự ám ảnh, mình phải trốn đi vào những nơi mình có thể trốn. Sẹo thì đâu đâu cũng thấy trên cơ thể, thường thì lời nói làm mình buồn, nhưng với mình về mặt thể xác thì mình sợ hơn rất nhiều.

Reply



Leave a Reply.

Powered by Create your own unique website with customizable templates.