White Heather VN
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Về bạo hành
    • Chung
    • Bạo hành trẻ em
    • Bạo hành người yêu
    • Bạo hành người lớn tuổi
    • Khác
  • Bài viết
    • Tìm hiểu
    • Bàn luận
  • Phòng tranh
    • Khóc Thì Sao 1
    • Khóc Thì Sao 2
    • Yêu không phải cớ 1
    • Yêu không phải cớ 2
    • Chu kỳ của bạo hành
    • Những tác phẩm khác
  • Truyện bạn đọc
    • Giới thiệu mục Kể chuyện
    • Truyện từ bạn đọc
    • Truyện sưu tầm
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Về bạo hành
    • Chung
    • Bạo hành trẻ em
    • Bạo hành người yêu
    • Bạo hành người lớn tuổi
    • Khác
  • Bài viết
    • Tìm hiểu
    • Bàn luận
  • Phòng tranh
    • Khóc Thì Sao 1
    • Khóc Thì Sao 2
    • Yêu không phải cớ 1
    • Yêu không phải cớ 2
    • Chu kỳ của bạo hành
    • Những tác phẩm khác
  • Truyện bạn đọc
    • Giới thiệu mục Kể chuyện
    • Truyện từ bạn đọc
    • Truyện sưu tầm

[#5] Tháng 8, 2017

8/26/2017

1 Comment

 
(English translation below)

Cảnh báo: Câu chuyện có nhắc đến bạo lực gia đình và tự hại.
​Trigger Warning: This story mentions domestic abuse and self-harm.
Picture

À xin lỗi ad, link quy định mình vào bị lỗi 404, nếu có gì sai mong bạn bỏ qua giúp mình nhé. Chuyện của mình không biết có phải dạng bạo hành hay không nhưng mình cần một nơi để chia sẻ, mình ghi có hơi dài chút, mình xin lỗi.

Mình là con gái đầu lòng trong gia đình và mình biết ba mẹ không hề thích giới tính này của mình chút nào vì dù biết mình là con gái nhưng họ vẫn mua đồ chơi cho con trai cho mình. Từ nhỏ ba mẹ đem gửi mình cho ông bà ngoại nuôi, mỗi tháng chu cấp tiền ăn. Cuối tuần thì đón mình về, không phải để chơi mà để mình phụ dọn dẹp việc nhà, nếu không làm sẽ bị đánh.

Nhà ba mẹ phía trước có quầy tạp hóa, hôm ấy mẹ mua cho mình cái tuýp keo thổi bóng ấy, mình vui lắm nên chạy khoe với ba, vừa mới giơ lên chưa kịp nói gì ba đã tát mình một bạt tay, mình nhớ mình nhìn mẹ mong mỏi bà nói với ba nhưng không, bà im lặng như không có gì.

Mình có em gái, cũng là con gái nhưng ba mẹ rất thương em. Tuổi thơ của mình đầy rẫy đòn roi và chửi mắng nhưng ba mẹ chưa từng la em dù nó có hỗn hay nghịch. Mình được dì kể lại cho nghe, hồi bé vì muốn xem em gái mình có thương chị không mà ba mẹ đuổi mình xuống xe giữa đường rồi chạy đi một đoạn, thấy em khóc thì mới quay lại đón mình. Ừ, trước lần đó mình bị bỏ như vậy nhiều lần rồi vì họ bảo mình nghịch, mình hỗn, nhưng lần đó mình nhớ mình không khóc chạy theo nữa mà đứng yên đó tính bỏ đi chỗ khác (lúc đó mình chưa lớn đâu, cũng vẫn chưa 10 tuổi). Cách đây không lâu, mình nhắc lại chuyện này, ba chối, mình quay sang nhìn mẹ, bà nhớ, nhưng bà không nói gì hết, chỉ im lặng.

Hồi con bé còn đề kháng yếu, đợt bị đau bụng, đi khám về, tự nhiên dì mình không biết nói chơi hay nói thật, bảo do mình đánh em. Mình bảo không có thì ba mẹ bắt mình quỳ gối rồi chửi mắng ép mình nhận, mình không nhận thì bị tát. Mình vẫn vừa khóc vừa thanh minh, nhưng dì mình lại hỏi em phải mình đánh nên bụng mới đau phải không, em bảo phải, rồi ba đánh mình. Đánh rồi họ cho mình đi, dì mới vào trong nói xin lỗi mình. Mẹ mình vẫn im lặng nhìn như không có gì. Rồi mình bị em lấy dây nịt đánh thì chẳng ai la, ba mẹ còn tự hào đi kể cho bạn bè nghe nữa. Ở nhà ngoại dì hay chửi mình mất dạy, mình không biết học theo chửi em thì mẹ mắng mình, bắt mình xin lỗi.

Bây giờ, mình không bị đánh nữa. Nếu mình có vô ý lỡ lời, mẹ sẽ giận mình chỉ mình mình thôi, em mình có hỗn thế nào mẹ cũng chẳng bao giờ giận. Nếu mình xin tiền đóng phí trong trường sẽ luôn bị kèm theo câu mày xài nhiều quá rồi đấy, hay lâu lâu họ lại bảo dạo này mày xài gì dữ vậy, mua hết cái này tới cái khác, tiết kiệm dùm tao, dù giờ một ngày mình chỉ ăn 1 đến 2 cử, không đi đâu ở nhà suốt. Nếu hai người cùng phạm một lỗi, mẹ sẽ trút giận lên người mình bằng cách tỏ thái độ khó chịu, làm không khí cả nhà u ám hẳn, mình phải năn nỉ xin lỗi mới thôi. Bây giờ cứ 3 ngày là mẹ lại kiếm cớ giận mình, mình mệt mỏi lắm.

Mình từng đau đến nỗi đêm nào cũng phải rạch tay để bớt đau. Mình ước gì mẹ đừng sinh mình ra, nếu quay ngược lại thời gian mình nhất định sẽ không ra đời. Họ hỏi mình, mình có thương họ không? Mình bảo không biết thì họ vặn mình phải nói thương họ. Mình hỏi tương tự, mẹ mình bảo không dù mình hỏi bao nhiêu lần, ba mình không trả lời. Mấy chuyện này mình từng nói với mẹ rồi nhưng bà không quan tâm. Bà nói do mình suy nghĩ sai lệch, ích kỷ, chỉ biết mình mình, bảo mình bớt sân si với em mình đi, làm chị phải nhường em. Và mình thấy mình sống ích kỷ thật, máu lạnh và vô tâm như dì mình hay nói khi mình còn nhỏ, mình không biết thương là gì, không biết đối với người lớn nên yêu thương thế nào, mình chỉ là sai lầm của ba mẹ, họ vốn chưa từng muốn sinh mình ra.

Mình từng nghĩ nếu mình ngoan họ sẽ thương mình nhưng khi mình ngoan ngoãn nghe lời họ không đối xử với mình như con cái mà như osin trong nhà, nên mình không phụ họ làm nữa - có phải mình bất hiếu quá không? Dù mình có ngoan cách mấy mình cũng không đáng được thương sao? Bây giờ mình không cần nữa, mình muốn được giải thoát, muốn bình yên.

An apology to the admin, the supposed link I entered returned a 404 error, hope you overlook anything that is amiss. I don’t know if my story is abuse or not but I need a place to share it, my writing is a bit long, I apologize for that.

I’m the family’s firstborn daughter and I know my parents are not pleased with my gender because they know I’m a girl yet they still buy me boy’s toys. My parents leave me to my grandparents’ bringing up, providing them with money for my food every month. They pick me up at weekends, not to spend time with me but for me to help them with the chores, I’ll get beat up if I don’t work.

There’s a grocery store in front of my parents’ house. One day, my mom bought me one of those bubble blowing paste, I excitedly ran off to show my dad, but he slapped me before I could say anything. I still remember looking up at my mom then, hoping she would say something about it but no, she kept silent as if nothing has happened.

I have a little sister, also a girl but my parents love her. My childhood is riddled with beatings and shouting but my parents never even scorned her no matter how disrespectful or naughty she was. My aunt told me that once, to see if my sister love me, they dropped me off the motorcycle in the middle of the street and drove off, not until they see my sister cry did they come back to get me. Yeah, they had dropped me off the motorcycle many times before because they said I was being naughty and disrespectful, but that one time, I remembered I didn’t chase after them crying anymore, but I stood there, planning to leave for somewhere else (I wasn’t even 10 yet at that time). Not long ago, I reminded my parents of this, my dad denied it, I turned to look at my mom, I could tell that she remembered, but nothing came out of her, just silence.

​When my sister was little, her immune system was weak, she had a stomachache, after taking her to the doctor, my aunt for some reason, maybe she was joking, told my parent it was because I beat her. I denied it but they made me kneel while shouting at me to make me admit, if I didn’t I got slapped. I claimed my innocence amid my crying, then my aunt asked my sister if the pain was because I hit her, she said yes, then my dad hit me. Then after they let me go, my aunt apologized to me in the back of the house. Mom still silently watched as if nothing happened. But then no one shout at my sister when she hit me with a belt, my parents even proudly tell their friends the story. At my grandma’s house my aunt often calls me uneducated, I repeated after her and called my sister that and my mom shouted at me and made me apologize.

Now they don’t beat me anymore. If I say something she didn’t like, mom would just be mad at me, but my sister could say anything she wants and mom would never be angry. When I ask for school tuition money, rants about me spending too much would always follow, or from times to times they would ask why I spend money so much, buying this and that, can’t I be more economical even though I eat 1 to 2 meals a day and barely leave the house. If both of us make the same mistake, she would be passive aggressive towards me, bringing the atmosphere in the house down, I have to beg for her to stop. Now she come up with a new excuse to be mad at me every 3 days or so, I’m so very tired. I used to be in so much pain that I cut myself every night. I wish I was never born, if I could turn back time I would certainly not let myself be born. They asked me, if I love them? I answered I don’t know and they made me say yes. I asked them the same question, my mom said no and my dad would not answer no matter how many times I ask.

I had told mom all of these things but she would not care. She said that my thoughts were misaligned, selfish, egoistic, telling me to stop comparing myself to my sister, an older sister has to be generous to her younger. And I do think I am selfish, coldblooded and unconcerned like my aunt told me when I was little, I don’t know what love is, don’t know how to show love to adults, I’m just my parents’ mistake, they never wanted to have me. I used to think that they would love me if I were obedient but when I am obedient they don’t treat me as their child but as a servant, so I stopped helping - am I impious? I don’t deserve love no matter how obedient I am? I don’t need it anymore now, I just want release, I just want peace

Photo by Jude Nguyen
​English translation by H.
1 Comment
Lê Hà
3/6/2018 21:49:08

Chào bạn. Mình muốn được lắng nghe bạn nói. Nếu không ngại, bạn có thể liên lạc qua mail mình: phamlehaiha96@gmail.com
Mong sớm nhận được phản hồi từ bạn.
Thân ái!

Reply



Leave a Reply.

Powered by Create your own unique website with customizable templates.