White Heather VN
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Về bạo hành
    • Chung
    • Bạo hành trẻ em
    • Bạo hành người yêu
    • Bạo hành người lớn tuổi
    • Khác
  • Bài viết
    • Tìm hiểu
    • Bàn luận
  • Phòng tranh
    • Khóc Thì Sao 1
    • Khóc Thì Sao 2
    • Yêu không phải cớ 1
    • Yêu không phải cớ 2
    • Chu kỳ của bạo hành
    • Những tác phẩm khác
  • Truyện bạn đọc
    • Giới thiệu mục Kể chuyện
    • Truyện từ bạn đọc
    • Truyện sưu tầm
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Về bạo hành
    • Chung
    • Bạo hành trẻ em
    • Bạo hành người yêu
    • Bạo hành người lớn tuổi
    • Khác
  • Bài viết
    • Tìm hiểu
    • Bàn luận
  • Phòng tranh
    • Khóc Thì Sao 1
    • Khóc Thì Sao 2
    • Yêu không phải cớ 1
    • Yêu không phải cớ 2
    • Chu kỳ của bạo hành
    • Những tác phẩm khác
  • Truyện bạn đọc
    • Giới thiệu mục Kể chuyện
    • Truyện từ bạn đọc
    • Truyện sưu tầm

[#6] Tháng 9, 2017

9/30/2017

0 Comments

 
(English translation below)
Picture

​Em từng có 1 đứa bạn hồi cấp 2. Nó là người bạn duy nhất, quan trọng nhất của em hồi đó. Nhưng lên cấp 3, tình cảm 2 đứa rạn nứt rồi cắt đứt hẳn. Có lẽ 1 phần là lỗi của chính bản thân em.

Hồi cấp 2, em bị cả khối ghét và cả lớp cô lập. Ngay cả em cũng phải công nhận hồi đấy cách đối nhân xử thế của mình còn tồi quá. Thế nhưng trong quãng thời gian đấy, nó vẫn làm bạn với em bất chấp việc mỗi lần đi trong trường sẽ có mấy đứa chỉ chỏ nói xấu. Với em lúc đấy, nó là người bạn duy nhất, người tốt bụng và hiền nhất em từng gặp. Nó là nguồn động lực quan trọng để em có thể nỗ lực thay đổi bản thân mình để có quan hệ tốt hơn với lớp vào năm cuối cấp và có thời cấp 3 tốt đẹp hơn nhiều.

Đến năm cấp 3 thì 2 đứa lại học khác trường, ít gặp nhau hơn mà chỉ hay chat với nhau qua fb. Đến lúc đấy em mới nhận ra nó có vấn đề.

Hồi cấp 2 nó luôn kể với em về bọn con trai, crush, các "mối tình" của nó nhưng em chưa thấy vấn đề bởi mình cũng chỉ là học sinh cấp 2 thôi, yêu thích cũng là cảm giác mới mẻ không quá quan trọng. Nhưng lên cấp 3 một phát thì con bạn em thay đổi ngay lập tức. Trong khoảng thời gian em còn liên lạc với nó thì nó có 2 mối tình "nghiêm túc".

1 là mối tình yêu xa từ cuối lớp 9. Chuyện sẽ chẳng có vấn đề gì nếu lúc đi với em nó không luôn miệng nhắc về "người yêu cũ" của nó. Thậm chí 2 đứa nó còn chưa bao giờ chính thức hẹn hò và qua nghe kể em có cảm giác như bạn em có phần tự luyến thì đúng hơn. Em bắt đầu thấy khó chịu. Thi thoảng em cũng nhắc nó nhưng rồi lại đâu vào đấy. Em cũng không quá để ý vì em cũng thấy mối tình này của nó rồi cũng chẳng vào đâu thôi (mà đúng thật).

Trong khoảng thời gian này nó bị gán ghép với 1 bạn A ở trong lớp. Và thi thoảng nó cũng thả thính thằng A, thậm chí trong khoảng thời gian nó còn "yêu xa". Em ngày càng nhận ra bạn mình có vấn đề. Tính hiền dịu của nó ngày càng bộc lộ rõ thành thiếu quyết đoán, nhu nhược và dựa dẫm.

Mọi chuyện tồi tệ đi nhanh chóng vào mối tình thứ 2 của nó. Nó yêu 1 anh mới khoảng 2-3 tháng sau khi chia tay (và vẫn còn "bị" gán ghép với bạn A). Thời gian đầu ngoại trừ tính xấu thích kể về người cũ ra thì 2 đứa vẫn rất ổn. Nó suốt ngày inb em kể về bạn trai C đẹp giai soái ca như thế nào . Em chỉ thấy C trẻ trâu bỏ xừ, nhưng em không thể bắt nó bỏ ny vì em thấy vậy.

Nhưng một thời gian ngắn sau thì 2 đứa bắt đầu cãi nhau và những cuộc inb chuyển thành than khóc đau khổ vì nó bị người yêu giận. Vấn đề là thằng đó miệt thị bạn em rất kinh khủng mỗi lần cãi nhau như thế và bạn em thì luôn xuống nước xin giảng hòa. Ngay sau khi nhìn thấy cap inb em đã nhận ra nó đang bị verbal-abuse và khuyên nó bỏ thằng C ngay lập tức! Nhưng nó không chịu nghe! Nó quyết tâm có 1 mối quan hệ lâu dài" và khăng khăng giữ thằng này bằng được. Tệ đến mức nó còn phải cầu xin tha thứ cho những lỗi nó không mắc để giữ hòa khí! Và thằng đó chỉ cần xuống nước nói mấy câu ngon ngọt là nó lại vội vã bám dính lấy hòa khí đấy.

Em không hiểu nổi. Bọn em đều mới là học sinh cấp 3. Cái bọn em thừa nhất là thời gian, không phải tấm lòng. Cớ gì phải hèn kém bám dính lấy 1 tình yêu như thể 1 bà mẹ? Ít ra bà đang giữ gia đình vì con cái! Cớ gì phải hạ mình cầu xin 1 thằng c** tệ hại dám sỉ nhục mình không bằng con điếm? Ít ra điếm còn được trả tiền!

Em cật lực khuyên can nó lần này. Em tag nó vào các bài viết trên các page tâm lý về vấn đề bạo hành tinh thần, phân tích cho nó, thuyết phục nó bỏ thằng đấy đi. Nhưng nó vẫn không nghe! Thằng đấy 1 câu "vợ ơi" phát là nó sẽ lại quên mất đã hứa với em cái gì. Em gấp đến độ còn mắng nó, chỉ thẳng ra nó đang cư xử thấp hèn thế nào. Nhưng nó lại đi xin lỗi em? Tại sao nó lại xin lỗi em? Rõ ràng nó biết mình đang ở tình huống nào mà? Nó vẫn inb em than thở mỗi lần 2 đứa cãi nhau rồi lại bỏ qua hết mỗi khi thằng c** đấy dỗ ngọt nó.

Em không thể khuyên nổi nó! Nó là bạn tốt của em! Nó đã đối xử tốt với em mặc dù đôi khi nó cũng bị đối xử tệ lây! Nó tốt bụng như thế, tại sao lại đáng bị đối xử như vậy?! Trước đây em bỏ qua cho thái độ của nó trong tình yêu vì bọn em còn quá trẻ, căn bản em không nghĩ nó lụy tình đến thế, nhưng lần này em không chịu được! Em khuyên nó, mắng nó, mềm dẻo cứng rắn đủ cả nhưng chẳng làm gì được cái đầu gỗ của nó. Ngày càng nhiều, em bắt đầu cảm thấy mình là thùng rác cảm xúc của nó. Nó ném đủ mọi khổ đau của nó vào đấy và chẳng bao giờ chịu nhìn lại.

Em thấy bất lực. Và mệt mỏi.

Mọi sự bùng nổ khi chị của C cũng tham gia. Đó là 1 xích mích giữa 2 đứa như mọi khi. Nhưng lần này bà chị gái lại inb chửi bạn em. Bả có thái độ kênh kiệu, ngạo mạn như bà bán cá ngoài chợ. Ngôn ngữ còn miệt thị hơn cả bà bán rau. Bả chửi nó tại sao lại đối xử với em trai bả như vậy(?) thằng bé có lỗi gì thì phải nhẹ nhàng tha thứ cho nó chứ(?).

Và nó lại xuống nước cầu xin! Nó lại cầu xin! Với 1 người ngoài! Và rồi nó lại kể khổ với em. Nó vẫn không nghe em khuyên. Nó cho rằng bà ý nói đúng rồi. Rằng nó cần hiền dịu hơn, vị tha hơn. Và thằng kia là 1 thằng nhóc 3 tuổi cần tha thứ nhỉ?

Em đến giới hạn chịu đựng rồi. Em bỏ cuộc. Những cuộc nói chuyện giữa 2 đứa thật mệt mỏi. Cảm giác như em đang hét vào không khí vậy. Em không thể chịu đựng thêm cảm giác bất lực khi thấy bạn mình bị mental-abuse mà chẳng thể giúp gì. Em mắng, nó chỉ biết xin lỗi. Lại xin lỗi! Em cảm thấy bí bách như chính bản thân mình cũng bị mental-abuse gián tiếp vậy. Nó làm em nhớ lại quãng thời gian tồi tệ cấp 2. Em không muốn quay lại cảm giác đấy. Em không muốn bạn mình cũng bị cảm giác ấy.

Nhưng em chẳng làm được gì cả! Em không thể tốt bụng như nó hồi đó. Em không thể ở bên cạnh nhìn nó chịu đựng như nó đã ở bên em hồi đó. Em không thể giúp nó thoát khỏi cảm giác đó như em đã làm vì chính nó cũng không muốn thoát. Và nó không có ý chí thì em biết giúp thế nào đây?

Vậy nên em chấm dứt tình bạn, cắt đứt mọi liên lạc ít ỏi còn lại, cắt cả tình cảm em dành cho nó. Có lẽ vì học khác trường nên việc này rất dễ dàng. Chỉ một nút block, một lần xóa số là tình bạn cấp 2 đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí cảm giác đau buồn em cũng gần như không cảm thấy tí nào. Chỉ có chút trống rỗng. Và nhẹ nhõm.

Em tin tưởng quyết định của bản thân là đúng. Em vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã không thể giúp nó như mó đã giúp em hồi cấp 2. Nhưng em biết mình đã cố hết sức và em tha thứ cho bản thân vì tội lỗi đó.

Em biết nó quá bánh bèo và đời thực không như ngôn tình nhưng biết đâu bánh bèo lại gặp soái ca? Cho dù hy vọng chỉ là 1% thì em vẫn mong nó có thể mạnh mẽ hơn hoặc ít nhất gặp được 1 thằng tốt hơn như điều cuối cùng em làm được cho nó.

Hôm nay em chợt nhớ lại chuyện xưa nên em viết lại cho page. Hy vọng những con người lụy vì tình em từng đọc được trên page có thể đọc được chuyện của em và biết quý trọng bản thân hơn vì cho dù ai nói gì đi chăng nữa, bạn vẫn luôn xứng với những điều tốt đẹp nhất.

​Trước khi cắt liên lạc, em đã nhắn cho nó rất nhiều về việc em cảm thấy nó tốt đẹp ra sao và những việc nó làm có ý nghĩa với em như thế nào. Liệu điều đó sẽ giúp nó nhiều hơn hay sẽ trôi đi như bao lời khuyên khác của em nhỉ?

​I had a friend in secondary school. She was my only, most important friend back then. But when we got to high school, our relationship cracked and we walked our own ways. Maybe i was partly to blame.

In secondary school i was hated by the whole grade and isolated by the class. I myself have to admit that the way i treated people back then was quite bad. However, she still remained my friend for all that time despite the talks behind our backs in school. To me back then, she was the only friend, the kindest and most gentle person I’ve ever met. She’s a vital source of motivation for me to change myself to have a better relationship with the class in the final year and a much better time in high school.

We went to different high schools, however. Seeing each other less, chatting through facebook more. It was only then that I realized she had a problem.

In secondary school she would always tell me about boys, crushes, her “loves” but I saw no problem as we were only secondary students, love was just a new experience, nothing too serious. But as soon as we got to high school she immediately changed. In the time when we still kept in touch, she had 2 “serious” loves, one of them is a distant relationship since end of grade 9. There wouldn’t be any problem if she didn’t constantly talked about her “ex” when I’m with her. They never even officially dated and based on what I’m told it feels more like a one side affection. I started to feel uncomfortable. I mentioned it to her from times to times but old habit dies hard. I wasn’t too concerned because I was sure her relationship would go nowhere (and it’s true).

During this time she’s coupled with a guy, A, in her class. And she flirted with him sometimes, even while in the “distant relationship”. I slowly realized that she’s problematic. Her tenderness became uncertainty, fecklessness and dependence.

Things got worse quickly in her second relationship. She’s with a new guy 2-3 months after breaking up (and still “being” coupled with A). At first, beside her babbling about her ex, everything was fine. She would message me all day talking about how handsome her boyfriend, C, is. I thought that C was really childish, but I can’t make her break up with him just because of that.

But after a short while they started fighting and the messages turned into woeful cries because her boyfriend is mad at her. The problem is that guy belittled her terribly each time and she would always back down.

Right after I saw the messages of their conversation I realized she was being verbally abused and so advised her to dump C immediately! But she would not listen! She was determined on having a “long term” relationship and insisted of sticking with him. It was so bad she begged him to forgive her for mistakes she didn’t make to hold their relationship together! And that guy just needed to say a few sugar-coated words and she clung back to him in a hurry.

I don’t get it. We were only high school students. What we had most in abundance was time, not love. Why would you bring yourself down to clinging on a relationship like a mother? A mother is at least doing it for her children! Why would you lower yourself to beg from a d*ck who insults you like a whore? At least prostitutes get paid!

I cannot talk her out of it! She’s my good friend! She treated me well even thought that caused her to be treated badly! She is kind like that, why does she deserve to be treated like this?! I had turned a blind eye to her attitude in love because we were so young, I simply didn’t think she was that clingy to a relationship, but this time I cannot take it! I advised her, scorned her, good cop bad cop I’ve tried it all but couldn’t get anything into her knucklehead. More and more, I felt like I’m her emotional dumpster. She threw all kinds of sorrows in there and never take a step back.

I feel powerless. And tired.

Everything blew up when C’s sister jumped in. It was a conflict between them, as usual. But this time the sister messaged my friend and insulted her. She’s impolite, arrogant like a fishmonger out in the market. Language more condescending than the vegetable monger. She barked why she treated her brother like that(?) If he is wrong why didn’t you gently forgive him(?).

And she lowered herself to beg again! She begged again! To an outsider! And then she bewailed to me about it. She still didn’t listen to me. She thought that his sister was right. That she needed to be more gentle, more forgiving. And of course that guy is a three years old in need of forgiveness, right?

I’m at my limit. I give up. Our conversations are tiring. Feels like I’m shouting at air. I can’t handle any more of the powerlessness of seeing my friend being mentally abused and I can’t help. I scolded, she just apologized. Again with the apology! I feel stuck like I’m being indirectly mentally abused. She reminded me of the bad times in secondary school. I don’t want to feel that again. I don’t want her to feel that either. But I could do nothing! I couldn’t be as kind as her back then. I couldn’t stay by her side while she suffered like she did me. I can’t help her get out of that feeling like I did because she herself doesn’t want to get out.How can I help when she has no will to fight?

So I ended our friendship, cut all of the few remaining connections, cut my affection for her. Maybe because we went to different schools, this was easy. Just a block button, a number delete, our secondary school friendship completely disappeared. I didn’t even feel that much sadness. Just a bit of emptiness. And relief.

I trust that my decision was right. I still felt guilty because I couldn’t help her like she helped me in secondary school. But I knew I tried my best and I forgive myself of that guilt.

I know she’s too weak and real life isn’t a love story but who knows, may be Cinderella could meet prince Charming? Even if the chance is just 1%, as the last thing I can do for her, I do wish for her to be stronger or at least meet someone better.

I just remembered this old story today so I wrote it down for this page. I hope the infatuated whose story I’ve read here could read my story and learn to love themselves more because no matter what others say, you always deserve the best.

Before walking away, I messaged her a lot about how wonderful I think she is and how much what she did meant to me. Would that help her or slip off of her like all my other advice, I wonder?

Photo by Jude Nguyen
English Translation by H.

Mời các bạn chia sẻ câu chuyện tại đây.
Câu chuyện của bạn sẽ được dịch ra tiếng Anh và đăng kèm một tác phẩm tranh ảnh của tụi mình. Các bạn cũng có thể chọn nhận quà qua email hoặc bưu điện.
0 Comments



Leave a Reply.

Powered by Create your own unique website with customizable templates.