[English translation below] Những gì tôi sắp chia sẻ dưới đây ngoại trừ những câu chuyện vặt vãnh của chính mình còn có vài câu cảm thán về nhân sinh quan mà đối với người khác khá là kì hoặc. Xin thông cảm cho tôi, vì tôi không khoẻ như người bình thường. Dù tôi vẫn đủ sức mạnh để được trông như là bình thường hoặc là loại mệnh lệnh tự bắt bản thân trông không khác người. Một phần lớn những bệnh nhân tâm lý đều có những điểm khuyết hoặc ám thị ngay từ thởu bé. Và tôi cũng không ngoại lệ. Không chỉ là đòn roi từ ba mẹ, tôi còn phải chịu những cơn cuồng nộ từ hàng xóm. Thân thể tôi có chút không tốt khi còn nhỏ, có thể nói tôi mắc hội chứng run tay chân gì đó, tôi chỉ nhớ rằng từ độ tầm 4 tuổi - 11 tuổi cả bát cơm tôi cầm cũng không vững, kể cả những lần tuột tay hoàn toàn không kiểm soát được. Và những lần tiếng chén đĩa vỡ tang, tôi lại bị dồn vào góc và hứng chịu những cú đấm dồn hoặc đầu kẽm của chổi, kể cả khi tôi nhỡ đánh thức mẹ tôi cũng nhận những cú đấm dồn. Tất nhiên là tôi cũng đã khóc toáng lên, nhưng sau đó tôi rất sợ khóc, vì mỗi lần như vậy ba tôi sẽ nhét giẻ vào mồm tôi và bắt đầu với một công cụ khác như là dây nịt hay đồ vật gì đó có thể ném. Chưa có một loại từ ngữ gì mà tôi chưa từng nghe qua chỉ xin được diễn tả như vầy, chưa có loại con vật nào mà tôi chưa từng được gọi tên bằng, chưa có chất thải nào mà họ không cho rằng tôi đã ăn, chưa có loại quỷ ma nào mà không có hiện thân là tôi. Một điều lạ là trong quãng thời gian đó tôi chưa từng sinh ra những loại suy nghĩ rằng " Thứ tôi đang trải qua là không nên xảy ra mới phải " hoặc một loại oán trách hay phán xét về hành động trên của ba mẹ. Tôi đã nghĩ rằng " À phải rồi, đây là thứ mà mọi người ai cũng phải trải qua thôi " tôi đã chẳng mảy may thắc mắc hay uất ức. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy rằng có lẽ mọi đứa trẻ trên thế giới này đều có một lần phải trải qua những thứ này, đây là thứ hiển nhiên chúng tôi phải lãnh hội để lớn lên. Từ lúc bé tí, tôi đã có thói quen chấp nhận những điều kì hoặc là đúng đắn, đến nỗi xem như đó là một quy luật sẵn có của cuộc sống. Không ngoại trừ sự xuất hiện của những ảo giác và tiềm tàng những hoang tưởng xuất hiện trong tôi. Từ bé tôi đã không ngừng trông thấy những bóng đen quỷ quái lướt qua lại trên những mái nhà, tôi cứ thầm nghĩ rằng có lẽ là một tên trộm đang bám theo tôi chăng? Lạ là tôi chẳng cảm thấy sợ hãi với nó, tôi lại thấy điều đó hoàn toàn ổn. Tôi đã cảm thấy rằng mình luôn được theo dõi, mọi nguồn cội trong cuộc sống này đều đang dán mắt vào tôi, và điều ra lệnh cho mọi thứ chính là một vị thần tối cao nào đó. Tôi không hoang mang hay sợ hãi, tất nhiên rồi, thời bé tôi nào biết cái gì gọi là tâm lý bất thường đâu. Ngược lại tôi còn cứ chăm chăm vào cảm giác đó vì nó khiến tôi thấy quái lạ và tò mò, sự tò mò đó khiến tôi có chút khó chịu vì cứ mãi thắc mắc rốt cuộc thì mình là ai mà lại có thứ mãi theo đuôi mình. Và có lẽ là để trấn an bản thân, tôi lúc đó tự nhủ ngầm bản thân mình chắc đang là nhân vật siêu nhiên trong câu chuyện này rồi, sống chung với nó như một anh chị em nối khố đến tận thời gian sau này. Nhấn mạnh rằng từ bé đến hiện tại, tôi chưa một lần cảm thấy rằng, tôi chung giống loài với con người, cảm giác nó mạnh mẽ tới mức tôi như sinh ra cùng nó. Đến đây thì những triệu chứng này còn khá là sáng sủa, nên tôi chẳng hề bảo với ai dù cho nó có trở nên kì hoặc thế nào. Lên cấp 2, vào năm lớp 7, tôi bị một lão xe ôm chạy xe vụt qua và đưa tay bóp vào ngực với nụ cười thấp thỏm, cô bạn đi học thêm cùng tôi bảo rằng : Xui rồi. Tôi cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào, trừ việc cực kì khó khăn gặng ra nụ cười cho giống với bạn ấy và bảo là Ừ xui rồi. Tôi vẫn nghĩ việc này là việc hiển nhiên sẽ xảy ra. Năm lớp 9, tôi bị bắt nạt khá là nghiêm trọng, đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại bị bắt nạt như vậy. Một ngày nọ, bỗng dưng một cậu bạn chắc là vạ miệng đã chửi tôi "con này trông ghê ghê sao đấy" thế là theo hiệu ứng dây chuyền, những bạn còn lại tiếp tục biến tấu câu nói trên thành những câu nói phong phú khác. Và thế là tôi thành vật tế, một vật để giải trí sau những tháng ngày học tập căng thẳng. Cậu ta ném những chai nước rỗng vào tôi, những cuốn tập cũng đã bay về phía tôi, những cô gái khác thì chỉ cười đùa và tung hô, họ trộm đi những thứ đồ mà tôi yêu thích, vài ba thằng con trai đòi mang tôi vào nhà vệ sinh và vạch quần chip tôi ra, cậu bạn đó thì mỗi ngày đều bảo rằng: " Mày dám phản kháng là tao giết mày thật đấy". Tới lúc đó tôi vẫn xem đó là một chuyện hết sức là bình thường, chắc là một việc ai cũng có khả năng vướng phải thôi, không lạ mà cũng không sai, tôi không nói cho giáo viên hay là ba mẹ cả. Vì căn bản tôi hiểu giáo viên sẽ không giải quyết vì đây là giai đoạn sôi nổi của tuổi dậy thì nên việc có một đứa bị bắt nạt là bình thường - tôi đã nghe một giáo viên trò chuyện với bạn mình là vậy. Tôi cũng không nói với ba mẹ, chắc có lẽ vì câu nói " Mày có ra làm sao người ta mới đánh mày " trong quá khứ tôi vẫn hay nghe. Nhưng tất nhiên là những đòn tấn công đó khiến da thịt tôi đau đớn. Tôi quyết định tập trung vào học và tìm kiếm đáp án cho câu hỏi " Mày có ra làm sao ". Tầm thời gian này, tôi có một người bạn thật sự thân, chúng tôi có nhau suốt ngày, tôi gặp bạn ấy qua thư viện. Bạn ấy bảo rằng ở lớp bạn ấy cũng bị bắt nạt, tôi thì mừng rỡ " A thì ra cậu cũng là người đóng vai trò đó trong lớp học à? " Cậu ta ngay lập tức thấy tôi kì lạ và cả hai bắt đầu thân nhau. Cậu ấy ngỏ lời về một cuộc "Tự sát đôi". Tôi thì tới lúc đó phiền muộn trong cơ thể có lẽ không nhiều vì tôi luôn chấp nhận mọi thứ là đúng đắn một cách cực đoan như một lời ám thị nhưng mà không hiểu sao khi nghe đến lời mời tự sát, tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó, tay chân tôi run bần bật, ánh mắt mở căng hết mức có thể, một cảm giác tìm thấy kho báo dâng trào trong tôi, lập tức đồng ý, chắc chắn rằng tôi đã không thấy đau buồn, tôi chỉ cảm thấy đây là một lối thoát cho hành trình tìm kiếm đáp án " Tôi bị làm sao " vô vọng của mình. Kế hoạch sẽ là, thuê một phòng khách sạn, tôi và cô bạn sẽ uống hết số thuốc ngủ đã chuẩn bị. Cô bạn ấy đã bảo rằng, tôi là một viên ngọc quý và tốt bụng, vì đã chấp nhận yêu cầu được chết đi của cậu ấy. Nhưng tôi đã phản bội lại quy ước, tôi đã muốn cậu ấy sống tiếp nhưng mình thì không. Tôi đã thực hiện kế hoạch này một mình, và bằng một cách quỷ quái nào đó mà người ta đã phát hiện một đứa trẻ bất tỉnh trong phòng khách sạn. Tôi bị ba mẹ phát hiện và dần một trận ra trò, họ cho rằng hội chứng dậy thì của tôi quá quắt lắm rồi, sau từng ấy thuốc ngủ thì tôi được trả về nhà sau một lần súc ruột và đơn thuốc dạ dày. Tôi đã không thể đến lớp trong vòng 1 tuần, cô giáo đã biết đến tình trạng của tôi và thông báo cho cả lớp, tình trạng bị bắt nạt của tôi ngưng bặt và đổi lại là một mất mát mà có lẽ suốt cuộc đời tôi vẫn sẽ không bao giờ hết day dứt. Cô bạn đó đã nghe về lí do tại sao tôi nghỉ học, bạn ấy đã hẹn tôi ra phía sau sân trường và mắng tôi thậm tệ, rằng bạn ấy quá thất vọng về tôi, tại sao lại không làm theo thoả thuận, tại sao tôi lại dám chết một mình. Tôi đã bảo rằng tôi không muốn cô ấy phải chết. Đáp lại tôi chỉ là một nụ cười quái lạ và cái quay mặt thẳng thừng. Độ 1 tuần sau, tôi nghe tin rằng Học sinh Abc đã tự sát ở lớp 9A*. Bạn ấy đã rời bỏ tôi vừa vặn vào lúc kết thúc năm học. Tôi đã không thể chú tâm vào kì thi chuyển cấp, thay vào đó chính là những suy tính xem là vì tôi đã không làm theo giao ước hay là vì cô giáo đã giúp tôi thoát khỏi tình trạng trước đó nhờ tin tôi cố gắng tự sát. Nhưng có một kết quả vĩnh viễn không thay đổi chính là, tôi đã có được vài tháng an ổn và sự quan tâm từ cô giáo, cô bạn đó thì mất. Và tôi đã tìm ra được lí do " Tôi ra làm sao " đầu tiên rồi. Lên cấp 3, tôi không bị bắt nạt nữa. Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn bám theo tôi dai dẳng khiến tôi chẳng dám có một người bạn nào. Bất ngờ rằng, chẳng hiểu có một điều kì diệu gì xảy ra, mà những cô bạn lại yêu quý tôi đến lạ trong khi lúc nào tôi cũng lầm lì. Mọi thứ có lẽ đã chấm dứt rồi tôi đã nghĩ như thế. Nhưng không hề, tại ngôi trường này, một bước ngoặc khá lớn đã đánh dấu vào tâm lý chấp nhận mọi thứ của tôi. Tôi đã bị một thầy giáo quấy rối tình dục. Tôi đã nghe theo lời chỉ dẫn " Muốn gỡ điểm thì cuối giờ ở lại làm bài với thầy ", tôi chẳng mảy may nghi ngờ ông ta tận đến lúc ngồi cạnh sát ông làm bài tập. Cánh tay của ông bỗng ôm qua eo tôi, ngay lập tức tôi nhận thấy điều kì lạ, nhưng cửa phòng thì đóng kín, dãy phòng học riêng đó lại vô cùng vắng vẻ, tôi chẳng dám hó hé chỉ có đôi chân là run lên bần bật. Bàn tay đó ôm lấy hông tôi và xoa lên ngực, tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ràng từng hơi thở hồng hộc phả lên tai mình của ông ta. Nó khiến tôi sợ hãi tột cùng, tôi đã ngưng dở bài và tung cửa chạy khỏi đó và về lớp của mình. Ngay lập tức tôi kể chuyện đó cho những cô bạn của mình, những cô bạn kể cho những cậu trai trong lớp. Điều tôi nhận lại được là những biểu cảm nén cười. Và thế là câu chuyện bị quấy rối tình dục của tôi trở thành đề tài chọc cười của cả lớp trong suốt 3 năm cấp 3. Tôi đã quyết định kể cho ba mẹ, câu trả lời không nằm ngoài dự đoán " Tại mày ngu, đáng đời ". Tôi đã nói cho ban giám hiệu và làm bản tường trình, sau hôm tôi làm đủ giấy tờ chợt một cậu bạn trong lớp, được biết là cháu của người thầy này nói với tôi rằng " Mày bịa chuyện đúng không? Cả phòng giáo viên biết mày bịa chuyện và mưu mô rồi đấy. Xem bây giờ mày sống sao" Cứ cách vài ba ngày nó lại xuất hiện trước tôi và nói, chúng tao biết mày bịa chuyện rồi đấy. Tôi không tin, nhưng phản ứng của vài giáo viên bộ môn vào lớp sau đó với tôi rất lạ lẫm, họ như sợ mình vậy, và có một số còn trêu chọc " Đừng mách tội cô/ thầy nha". Làm tôi biết chắc chắn rằng, quyết định cầu cứu của tôi quả là sai lầm, và bạn bè hay gia đình, ngay cả chính tôi cũng sẽ không cứu được mình. Sau đó ở một bể bơi trong tiết học bơi của trường, một gã đàn ông lại cùng đã sờ sẫm tôi. Lần này đã rút kinh nghiệm xương máu, tôi chẳng kể với ai. Tôi đã sống 3 năm trong sự sợ hãi và kinh tởm, ông thầy đó được điều đi lớp khác dạy nhưng tôi lại hay trông thấy ổng sau lớp kính cửa sổ hành lang khác và nhìn chằm vào tôi. Thật sự là một quãng thời gian sợ hãi, một bước chân là tôi có thể cảm thấy có người đang nhìn chằm và bàn tán về mình, bước vào ngôi trường là tôi cảm thấy mình thật là tội lỗi, bởi vì có lẽ mọi người ở đây đang ghét cay ghét đắng tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy khổ sở và bản thân thật là nhơ nhớp. Tội lỗi năm cấp 2 và cấp 3 đã chồng lên nhau, mọi thứ tôi làm đều là sai trái, những sai trái không thể xoá nhoà. Lên lớp 11, tôi phát hiện ra rằng. Ba tôi rất hay xem phim sex trong phòng ngủ ba mẹ 24/24 mà bỏ bê việc làm trong một thời gian dài, và vặn tiếng to kể cả mẹ tôi nằm đó. Tôi đối với tình huống này khá là bài xích bởi vì tôi đã sớm có ác cảm với tình dục. Không những như vậy, ba tôi còn chơi hàng đá liên tục. Những trận cãi vã xảy ra liên tục, tiếng đồ đạc rơi vỡ không còn là xa lạ mỗi đêm khi phòng tôi lại kề bên phòng ba mẹ. Mỗi đêm tôi đều thấp thỏm sợ hãi rằng sẽ có án mạng xảy ra, tôi ngồi cuộn tròn ở cửa ra vào và áp tai vào tường nghe những tiếng động bên cạnh, để nhỡ mà có chuyện gì tôi sẽ ngăn chặn kịp, thói quen nghe trộm này của tôi trở thành một loại hành động vô thức tới cả sau này khi không còn những cuộc cãi vã nữa, tôi vẫn không thể ngủ cả một đêm và cố gắng lắng nghe những tiếng phòng bên một cách hồi hộp, tôi thật kì hoặc. Nhưng tôi lúc đó quả thực còn rất ngây thơ, tôi làm sao mà lại ngăn chặn được điều gì cơ chứ? Ba tôi bạo hành tôi và mẹ liên tục, ba tôi ném đồ vào mẹ, dùng dao chém lên lưng mẹ, ông ta nói về những ảo tưởng mẹ tôi ngoại tình. Có lúc ba tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi và bảo rằng, mày cũng dơ bẩn hơn mẹ mày, nên đi khám phụ khoa đi. Phải rồi, tôi thật sự dơ bẩn sau ngần ấy chuyện. Và trong khi mẹ tôi nào có ngoại tình vì mẹ chỉ ở nhà suốt ngày cả đi làm cũng không vì ba tôi không cho phép, đó chính là hậu quả của việc dùng hàng đá quá nhiều. Một ngày nọ, ba tôi lại đánh mẹ tôi và bà khóc toáng lên, lôi tôi ra khỏi phòng và nhìn tôi bằng ánh mắt " Hãy làm gì đó đi" tôi đã lấy hết can đảm mà bộc bạch tất cả tâm tư, nói rằng " Ba làm vậy là sai rồi ". Sau đó tôi bị dồn vào góc tường và đánh dồn bằng chổi, nhưng tôi đã không khóc, mà chỉ chăm chú vào đôi mắt dữ tợn của ba tôi, đến bây giờ tôi vẫn còn sẽ thấy lạnh sống lưng khi nghĩ đến ánh mắt đó, điều tôi thắc mắc là, tại sao lúc đó mẹ lại không cứu tôi nhỉ? Sau ngày hôm đó cảm giác tội lỗi đã lấp đầy tâm trí của tôi và dày vò tôi mỗi đêm và mỗi giấc ngủ. Không có lần ngủ nào là tôi không gặp ác mộng, tôi mơ thấy bản thân bị treo cổ, hiếp dâm, giết phanh thây để đền tội. Tôi tự trách, tự làm nhục bản thân bằng đủ loại từ ngữ vì sự bất lực của chính mình, mỗi đêm đều chỉ có đau đớn và nước mắt. Mức độ tự trách của tôi thật sự dã man hơn bất cứ ai đã oán trách bạo hành tôi, tôi dùng dây điện siết chặt lấy cổ, tự tát và đấm mình, cào lên vách tường và cào rách da mặt chỉ mong tìm thấy một lối giải quyết. Tôi nói với mẹ phải li dị, mẹ tôi lại bảo rằng " Không còn tình thì còn nghĩa". Tôi quyết định nói với họ hàng, cầu cứu họ, nhưng nhưng gì tôi nhận được là sự khinh khi dành cho mẹ tôi và lời khuyên bảo " chuyện người lớn để người lớn giải quyết ". Mẹ tôi thì suốt ngày nói về những âm mưu chiếm đoạt nhà đất của ba khi cố tình giả điên như thế, số lượng âm mưu khác nhau tôi nghe qua hẳn là đã trên 100, vậy thì tại sao mẹ lại không từ bỏ ba? Tại sao họ hàng có thể sống như vậy với nhau? Tại sao mọi người đều bảo ghét ba nhưng lại mặc kệ những gì ba làm, mặc kệ mẹ con tôi? Nhưng ngược lại, người ngoại tình lại là ba tôi. Mẹ tôi đã tìm ra những tin nhắn đi gái mà ba tôi đã thoả hiệp với bà mối. Tôi bắt đầu mắc chứng rối loạn ăn uống và trầm cảm. Tôi mất ngủ kinh niên, thức trắng 2-3 ngày là chuyện quá là bình thường, tôi sợ ngủ, vì khi ngủ tôi có thể bị bóng đè 3-4 lần một đêm. Tôi bắt đầu suy giảm trí nhớ và lầm lì hơn nữa. Tôi nôn sau mỗi bữa ăn, vì cảm giác dơ bẩn từ bản thân truyền đến và khói của chất kích thích đang hoà vào không khí của cả nhà. Khóc ngày qua ngày và cảm thấy mọi thứ thật là quá ảo huyền. Vì tôi đã bắt đầu không hiểu được bản chất con người. Bên cạnh việc nôn, tôi còn ăn nhiều, ăn nhiều và nôn cũng rất nhiều, cân nặng thay đổi loạng xạ, đến lúc tôi không còn cảm thấy vị thức ăn nữa. Một đêm tôi thức dậy và thấy ba tôi đang mở toang phòng mình và nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi, vài đêm khác khi tỉnh dậy tôi lại thấy ba đi loanh quanh trong phòng tôi mỗi khi tôi ngủ, tôi không được quyền khoá phòng, tôi thật sự sợ hãi vì lo toang của mình, tôi lo bản thân bị ba ruột quấy rối tình dục. Đến lúc này, những đêm không bị mở cửa tôi lại có thêm một ảo giác chính là mỗi tối lại có một bóng đen đứng trước cửa phòng, quan sát và thầm đánh giá xem một ngày hôm nay tôi có ngoan hay không và quyết định chuyện xảy đến với tôi vào ngày hôm sau. Tôi liên tục ngồi nép sát tường và trân trân nhìn vào bóng đen ngoài cửa đó mỗi tối cho đến khi trời sáng hẳn. Tôi biết rằng ba tôi rất ghét bẩn, nên tôi đã cố ý để phòng mình thật lộn xộn, để ông ta thấy kinh mà không bước vào, dù bị mắng là sống như rác rưởi hay dơ bẩn cũng ổn, miễn là ba không bước vào phòng tôi. Vì loại ám thị này mà tôi bắt đầu sợ dọn dẹp, tôi bị ám ảnh với sự hỗn độn. Mỗi lần bị ép buộc dọn dẹp hay có người dọn dẹp phòng tôi tôi sẽ thấy bủn rủn tay chân, thở gấp hỗn loạn, và không ngăn được khóc một cách khổ sở nhất, và nôn. Ám ảnh cảm giác bị theo dõi của tôi ngày càng nặng hơn, tôi tự nói chuyện với vị thần của mình về những việc xảy ra trong ngày, và tự đau đớn kêu khóc khi cảm nhận được sự trừng phạt sẽ đến vào ngày mai. Hễ ngày mai ba tôi lại hành quyết gì lên mẹ con tôi, tôi sẽ đều cho rằng chắc hẳn mình đã phạm một tội lỗi gì đó từ hôm trước rồi. Và có lẽ việc tôi có mặt trên đời là sai lầm nhất, tôi không hiểu được con người và có một cảm giác nơi đây chỉ là một giấc mơ của mình. Giả sử như tôi chết đi và nhận ra tất cả chỉ là tôi đang hôn mê ở thế giới khác thì sao? Có một hôm khi tôi đã không kiểm soát được chính mình, tôi đã xé rách toạt hết mọi chiếc gối bên trong phòng ngủ và dùng màu nước đen vẽ nguệch ngoạc lên khắp cả căn phòng. Bị trông thấy lập tức tôi được cho rằng hiện thân của ác quỷ, mẹ tôi lập tức muốn tìm người trừ tà, họ hàng thì bảo rằng do tôi ám mẹ ba tôi mới thế. Đúng vậy, mọi lỗi lầm đều là do tôi. Ra thế này hay ra làm sao cũng là do tôi, tôi đã sớm biết và sớm hiểu. Nhưng chuyện chẳng dừng ở đó, có hai lần tỉnh giấc và tôi nhận thấy bàn tay ba mình đang lần là trên cơ thể mình, tôi không dám la, hay nói ai hay. Vì vẫn nhớ như in lời nói của mẹ khi bảo về việc ba nhìn chằm vào mình : " Dù ổng có làm gì thì cũng được vì đó là ba mày " . Thật sự thì tôi rất muốn hỏi mẹ rằng Tại sao mẹ vẫn lại ngủ với ba khi biết ba chơi gái bên ngoài? Thật khó hiểu. Bắt đầu xuất hiện những giọng nói kì hoặc bên tai tôi, đó là những lời gọi, những cái hét lên, hoặc là những lời xầm xì phán xét, có khi là tiếng của cả một đoàn nhạc đám tang - Ảo thanh. Ảo thanh mà tôi gặp phải, không phải là thứ mà tôi tưỡng tượng lặp đi lặp lại trong đầu mà chính là TÔI THẬT SỰ NGHE THẤY NÓ nhưng lại không tìm ra nguồn phát. Ngồi yên một chỗ thôi tôi sẽ nghe thấy những câu nói bên tai như là : Biến đi, cút xéo, nơi này không đúng. Là những giọng người lạ hoắc, và khi tôi lấm lét nhìn xung quanh thì chẳng có ai có vẻ là đã nói ra cả, và kể cả là khi vắng người hoàn toàn. Năm lớp 12, tôi học chối chết để vào được đại học luật với hi vọng giúp mẹ tôi thoát khỏi ba mình. Nhưng áp lực lại chồng chất, mọi người phản đối việc tôi vào đại học, bảo rằng tôi ích kỷ và ngu muội. Tôi đã học mà không có bất cứ lời động viên nào, học để cứu rỗi bản thân, học trong những trận cãi vã khóc than của ba mẹ. Nhưng tôi đã trượt đại học Luật và buộc phải chọn cái ngành mà tôi chẳng mảy may hiểu biết hay hứng thú. Vào một ngày nọ, tôi trông thấy ông ngoại của mình đang làm tình với bà hàng xóm, ông đã cao tuổi, và bà ngoại tôi thì đang nằm ngủ dưới nhà, ông với bà ấy thì đang ở dưới bếp, tôi thì đứng trên cầu thang. Tôi rốt cục cũng đã không còn hiểu được thế gian này là gì và rốt cục con người là gì. Ông đã nhìn tôi chối chết và tôi chạy vụt lên lầu, run rẩy, phải những gì tôi đã có thể làm là run rẩy và tự lẩm bẩm trong hoảng loạn đến hết đêm, vô dụng lắm phải không? Sáng hôm sau tôi đã kể cho mẹ nghe, mẹ lập tức thái độ cọc cằn với ông, lạ thật đấy vậy mà khi tôi tránh né ba mình, mẹ lại mắng tôi không nể tình cha con, nhưng thật may là ông đã không làm gì tôi sau đó cả. Nhưng sự cảm nhận vách tường cách biệt của tôi đối với suy nghĩ của con người lại ngày càng rõ rệt. Đầu năm nhất đại học, khi đang đợi xe bus, tôi đã trông thấy một ông bán vé số nhìn trông rất tội nghiệp, tôi đã quyết định mua dùng ông ta một tờ, ai mà ngờ được ông ta lại tiến xộc tới đưa tay luồn xuống vùng kín của tôi và bóp lấy nó . tôi mặc quần jean bên ngoài nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng bàn tay đó. Tôi đã không biết sau đó mình đã như thế nào và làm cách nào tôi đã quay lại tới nhà được, một điều chắc chắn là tôi đã đứng chết trân tại chỗ, với ý nghĩ " Ôi chết rồi, mình lại ngu rồi đúng không, đáng đời ". Khi về nhà tôi đã tự tay cắt đi mái tóc của mình khiến nó ngắn trụi, thế này sẽ không còn ai muốn đụng chạm vào mình nữa, tôi nghĩ vậy. Gương mặt và cánh tay tôi lại chảy máu vì những vết cào xé của chính mình. Nửa năm sau tôi có một người bạn rất thân thiết, nhưng khi tôi kể người bạn đó nghe về căn bệnh của mình, cậu ta lại chạy khỏi tôi. Bảo rằng tôi làm bẩn nơi làm việc của cậu ấy ( tôi và cậu ấy cùng làm 1 nơi bán thời gian ), tôi làm ô nhiễm không khí của cậu ấy. Kể từ đó, tôi buộc phải từ bỏ công việc của mình vì mỗi lần tới đó tôi lại buồn nôn, và lượng ảo thanh ngày một nhiều, tôi chẳng còn có thể giao tiếp với khách hàng hay tập trung tính toán. Dạo 1 năm đổ lại ba tôi đột nhiên chẳng bạo hành mẹ con tôi nữa, tôi cũng không còn bị bắt nạt nữa, tôi cũng đã nghỉ làm, mẹ cũng không còn gắt ghe với tôi như xưa. Nhưng mà phải chi, những vết thương đều có thể được chữa lành. Phải chi tôi không phải đã trở thành một người không bình thường. Tôi không tài nào có lại một niềm tin vào ngày mai, tôi cắt tay ngày một nhiều và ngày một sâu, tôi liếm máu từ đó, khi có chuyện kha khá tôi vẫn cắt tay, khi tuyệt vọng tôi cắt tay, khi không có gì để làm tôi cắt tay. Tôi nhơ nhớp hơn từng ngày. Khi nhận ra thì tôi đã tự lầm bầm với mình một thời gian rồi, vị thần đó vẫn luôn hiện hữu và điều khiển mọi thứ. Trong đầu của tôi luôn là những thế gian mới đan xen vào nhau, hoang tưởng về độ thực hư của thế giới này. Ảo giác tôi thấy lại ngày càng kinh khủng hơn, lúc thì là con nhện to khổng lồ, lúc thì là xác chết, lúc thì là thòng lòng treo trên quạt, cái bóng sau cửa, tôi biết đó là ảo giác, nhưng tôi không tưởng tượng ra và tôi thực sự nhìn thấy nó. Có lần đột nhiên tôi lại la toáng lên vì cảm giác một đám người đang xấn tới và áp tay chân mình. Tâm trạng của tôi thay đổi xoành xoạch, cười và la hét không lý do. Bước ra đường tôi lại đi tướng gù gập người kì lạ, vì sợ ai đó chạm vào cơ thể hoặc tấn công mình. Mỗi lần đứng trước gương lại có cảm giác hồi hộp, tôi có thể mân mê cái gương hằng giờ liền với mong muốn được đến thế giới phía sau chiếc gương, và con người tôi thấy trong gương dường như không phải là tôi, gương mặt ấy thật lạ lẫm và quái lạ, nhìn vào nó khiến tôi mơ màng và như bị cuốn lấy, tôi cười nói với nó vì nó cho tôi cảm giác đấy là một ai khác. Lên mạng xã hội, kể cả những người chưa tiếp xúc hay quen biết, nhìn những đốm online đó tôi lại không khỏi có cảm giác họ đang âm mưu bàn tán gì đó sau lưng mình. Dù ai đó có nói gì dù chỉ một câu thôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ cảm thấy bị đe doạ. Mỗi đêm lại tự đếm nhẩm những tội lỗi mà mình đã gặp phải và trừng phạt mình bằng những câu từ nhục nhã nhất có thể . Tôi sợ mình quên đi những tội lỗi đó, nên tôi đã không bao giờ ngừng nhắc lại với bản thân. Trí nhớ tôi giảm sút đến đáng sợ, tôi đánh mất tốc độ di chuyển của một người bình thường. Bất cứ ai lọt vào tầm mắt tôi đều thấy họ đang bàn tán xầm xì về mình. Nếu như mọi thứ đã ổn, tôi lại không ổn được, thì là lỗi của tôi phải không? Hiện tại tôi đã trải qua 4 lần khám bệnh tại 4 bệnh viện khác nhau, tôi nhận được 4 kết quả khác nhau từ 4 vị bác sĩ: Rối loạn lưỡng cực; Rối loạn cảm xúc; Trầm cảm nặng; Tâm thần phân liệt. Việc đi khám và nhận thuốc chẳng cho tôi tí hi vọng hay khởi sắc gì. Vì những bác sĩ đối với tôi mà nói, lời trấn an hay giải nghĩa từ họ cũng như những lời nói từ vùng đất khác, tôi không thể hiểu nó và nó cũng không tiếp cận được tôi. Cứ như nghe những robot nói chuyện, có lần tôi đã bỏ chạy về nhà vì cảm thấy cả cái phòng khám như đang sắp tử hình mình. Những bài thuốc thì chẳng giúp ảo giác ảo thanh hay những phản ứng bốc đồng của tôi thuyên giảm mà còn nặng hơn thế nữa chưa kể đến những tác dụng phụ về sức khoẻ vật lý. Nó chỉ giúp tôi ngủ. Tôi mắc kẹt với những ảo giác và hoang tưởng, có khi lạj nghe thấy cả một đoàn người đuổi theo mình nhưng phía sau lại chẳng có ai. Tôi bắt đầu kì hoặc, và tôi sợ hãi sự kì hoặc của mình. Tôi khao khát được kết án đến lạ, đến mức tôi nghĩ có lẽ mình sẽ giết người để được tuyên án, khi đó mọi thứ ở quá khứ sẽ bị xoá sạch, mọi người sẽ chỉ chà đạp tôi mà thôi. Tôi thật sự sợ ý nghĩ đó của mình. Tôi nghĩ rằng cái ý nghĩ sợ khác thường nó lớn nhất trong những nổi sợ của tôi, nên khi đối mặt với người khác tôi luôn cố dồn mọi thứ xuống tiềm thức của mình. Đến nỗi tôi cứ như biến thành người khác đó chứ, khi tôi đang đối mặt và nói chuyện với bạn, cùng lúc tôi trông thấy một bóng đen đang nhìn tôi chằm chằm nơi góc phòng, cùng lúc giọng nói vang oang oang bên tai rằng Mày không có quyền sống như thế. Xin đừng hỏi tại sao tôi vướng vào bệnh tâm lý trầm trọng như thế nhưng tôi trông có giống thế đâu, tôi vẫn nói vẫn sống có vẻ bình thường đấy thôi, tôi vẫn khoẻ vẫn viết ra cái này được mà. Làm ơn chính tôi cũng không hiểu tôi đnag mắc phải gì. Làm ơn tôi thật sự trải qua nó. Làm ơn nó thật sự kinh khủng. Làm ơn đừng phán xét tôi. Làm ơn nếu như bạn chưa trải qua nó. Tôi ác cảm với việc điều trị và sợ hãi về việc điều trị nội trú, và việc trở nên điên loạn. Tôi muốn chết nhưng lại không muốn bỏ lại mẹ ở với ba, tôi sẽ chết khi mẹ tôi chết nhưng tôi lại sợ mình sẽ phát điên lên trước đó. Tôi sợ mình được đối xử đặc biệt, dù là trêu giễu hay nâng đỡ, tôi ước ao mình được bình thường, như chưa từng vướng vào căn bệnh này, tôi ước gì mình chưa từng gây ra tội rằng để những điều tiêu cực lấn dần trong não để rồi không còn đường để quay lại nữa. Không có một niềm tin nào trong tôi bảo rằng tôi sẽ sống như một con người, tôi là con người, vị thần kia không có thật, tôi sẽ khoẻ mạnh, tôi sẽ sống tiếp, tôi sẽ làm được. Tôi chỉ như một con robot phình to bởi những lỗi lầm và bóng tối và ngày một bị dồn nén, cố gắng bắt chước lối sống của con ng nhưng ko là con người. Tôi thật sự không khoẻ chút nào đâu, dù có thuốc an thần, 10 cơn ác mộng mỗi đêm vẫn làm tôi thức giấc và vẫn đang ám ảnh tôi từng ngày, hằng đêm tuyệt vọng cùng nỗi buồn vẫn nhấn chìm tôi trong đau đớn. không một lời an ủi nào có thể chạm đến tôi, vì tôi cảm thấy bản thân thực sự đã hỏng rồi, bởi vì mọi thứ bây giờ thật quá xa lạ. Thật sự tôi cũng muốn xé toạt bản thân, nhưng vì một sự nào đó mà tôi luôn giả vờ rất hoàn hảo. Có lẽ những lằn sẹo chi chít trên tay là thứ duy nhất không thể che đậy. Xin đừng bảo tôi tất cả chỉ do bạn tưởng tượng ra, vì tôi thật sự trông thấy nó. Xin đừng bảo tôi phải ra ngoài và tiếp xúc nhiều người rồi mọi chuyện sẽ ổn, tôi không làm được. Xin đừng bảo tôi phải tin vào bản thân rồi vui lên, tôi không làm được Xin đừng nói rằng tôi trông ủ dột, tôi viết ra thế kia là đã xã ra được, là tốt hơn cả khối người, là đỡ buồn đau. Thật sự chẳng có gì là thuyên giảm cả. Thật sự, tôi rất muốn thoát khỏi nó. Tôi ước được một lần được có cảm giác tôi bình thường. Nhưng phải làm sao đây? Mọi thứ ngày càng hỗn loạn và tôi cũng thế. Chẳng hề tìm thấy một chút ánh sáng nào.
Nếu bạn có những điều muốn nói cho bạn gửi câu chuyện này, đừng vội nói ở comment, hãy gửi vào đây nhé! ^_^ Bạn gửi câu chuyện lựa chọn nhận quà qua đường bưu điện, vì thế, chúng mình sẽ tập hợp những lời nhắn nhủ ý nghĩa nhất để làm thành một photobook tặng bạn ấy. Trong photobook này, cũng sẽ có nhiều lá thư của nhiều tổ chức phi lợi nhuận khác - nội dung là gì, chúng mình rất muốn sẽ là một bất ngờ tích cực cho bạn ấy. Chúng mình rất mong photobook sẽ có lá thư của bạn! Hãy để lại lời nhắn của bạn tại đây. Journey to depression - paranoia - hallucinationWhat I’m going to share here isn’t only trivial stories about myself but also includes some remarks on life that might seem relatively messed up for some people. Please bear with me, as I’m not a normal, healthy person. Even though I’m still strong enough to look normal, or to force myself to fit in. Many people with mental illness suffer from defects or obsessions since childhood. And I’m not an exception. It wasn’t just endless whips and lashes from mom and dad. There was also unreasonable anger from other neighbors. Ever since I was small, my body wasn’t the most functional. Maybe it was essential tremor or something. I only know that when I was around 4 to 11 years old, I couldn’t even hold tight onto my bowl of rice. It would just slip right out of my grasp, out of my control. And every time it fell to the floor and exploded in pieces, I was pushed to a corner to withstand all the vicious punches, the cold, hard metal cap of the broom, and this wasn’t just reserved for broken china. Even when I accidentally woke up mom, those punches would immediately follow suit. Of course I did burst out crying, but then dad would shove a rag into my mouth and start playing with his belt or something he could use to whip me. I grew afraid of even letting a sniff escape my throat. All the worst insults you could think of, I have had hurdled at me. All animals are synonymous with my name. All kinds of garbage, I have consumed. All demons and evil spirits are embodied in me. Strangely, during this time, it never occurred to me that this shouldn’t be happening to me, or that I should be upset and call out my parents’ abuse. What went through my mind was, “Right, this is something that everybody goes through.” I never questioned. Was never disturbed. I simply believed that it was something every child on this earth had to go through, a necessary treatment in order for us to be tough, to grow. As a child, I developed the habit of accepting problematic things as righteous, to the point where it seemed like that was just how life worked. Which also included the appearances of hallucination and hints of paranoia that began to consume me. I couldn’t stop seeing mysterious shadows dashing back and forth on the roof and thought a thief was following me. Oddly enough, I wasn’t scared, at all. I was fine with it. I felt that I was constantly being watched by every single being on earth, and behind all this was some divine, sacred entity. Of course I wasn’t anxious or afraid. How could I, as a child, have known what mental abnormality was? In fact, I was fixed on that feeling. It was captivatingly mysterious. It roused my curiosity. Why was there something following me? What was my real identity? And perhaps in hopes of calming myself down, I told myself that I was the supernatural being in this story, and I was to live with it like we were true blood siblings until the end of time. And to clarify, even until now, never have I felt that I belonged to the human world. That feeling of not belonging was so pervasive it was like the shadow and I were born to the same nebulous, non-human parent. At this point these symptoms were still novel, so I didn’t tell anyone no matter how freaky they could get. In secondary school, when I was in 7th grade, a motorcycle taxi uncle dashed past me as he gave my breasts a tight squeeze with an un settled smile. “Bad luck, man,” my classmate exclaimed. I didn’t know how to react, either. I could only struggle to produce a smile like hers and echoed, “Yeah, bad luck.” I still thought this was something that was supposed to happen. In 9th grade, I was severely bullied for reasons that until know I still do not comprehend. One day, a foul-mouthed guy suddenly decided to trash me, “This girl looks kinda gross,” which initiated a domino effect of one peer after another twisting that sentence into other vivid, colorful descriptions of me. And so I became a sacrificial object, a plaything to destress them at the end of a rigid school day. The guy threw empty bottles, notebooks at me; the other girls only laughed and applauded him while stealing my favorite belongings; some boys ordered to drag me in the restroom and strip off my underwear, as the guy reiterated to me every single day, “If you resist, I will really kill you.” Up until that point I still considered everything normal. Still considered it something that could happen to anyone. It was neither peculiar nor wrong to me. I didn’t breathe a word to my teachers or parents, because I knew what would happen. Teachers wouldn’t even bother; they’d just tell me that this was a phase, a part of our rebellious youth. That it was nothing out of the ordinary if somebody got bullied. I heard that from the very mouth of a teacher who was talking to a friend of mine. I didn’t say anything to my parents, either, perhaps because they had drilled in me the saying, “There must be something wrong with you for people to abuse you.” But my body ached and throbbed from those hits nevertheless. I decided to focus on my studies and to find the explanation for the premise, “There must be something wrong with you.” During this time, I had a very close friend whom I first met at the library and spent time with every day. She told me she was also bullied at school, and I happily replied, “Ah, so you play that role at school, too?” At once she found me strange and we grew close. She then invited me to commit a “double suicide.” At that point, I wasn’t under particularly extreme stress, perhaps because I’d always been excessively accepting of everything as just like a subconscious belief. I can still recall the moment I heard that suicide invitation. My limbs were shaking, my pupils dilating, I felt like I’d just discovered the greatest treasure of all mankind. Without hesitation I said yes. I was so certain I wasn’t depressed, but that this was the way to end my quest to explain the hopeless “there must be something wrong with you” premise so often attached to me. Our plan was to rent a hotel room and drink all the sleeping pills we got. She told me I was a sweet, precious one of a kind gem, for accepting her desire to die. But in actuality, I betrayed her. I wanted her to continue living. Not me. I carried out the plan by myself and somehow they managed to find an unconscious child sprawled out in a hotel room. My parents found out and beat me senselessly. My rebellious stage was getting out of hand, they said. After shoving a horrendous amount of sleeping pills down my throat, I had gastric lavage and got discharged from the hospital with a prescription for my stomach. I couldn’t go to school in a week. My teacher was apprised of my condition and spread the news to the entire class, which stopped the bullying at once - a loss that I would probably never stop mourning for the rest of my life. When the friend heard about why I was absent from school, she told me to meet her behind the schoolyard and cursed at me mercilessly, saying she was disappointed in me, asking why I didn’t follow our deal, why I dared die by myself. I told her I didn’t want her to die. In response, I only got an odd smile and her back turned to me. Around one week after, there was news that student Abc from class 9A* had committed suicide. She left me at precisely the end of the school year. I couldn’t focus on my high school transition exam, but instead my mind kept circling around whether it was because I didn’t follow through with the deal, or because the teacher had helped put a stop to the bullying with news that I had attempted suicide. But the undeniable fact was that I earned a few months of peace and attentive care from my teacher, while my friend was gone. And I finally found the first “something wrong” with me. I was no longer bullied in high school. But the guilt kept gnawing at me, daring me to make even one single friend. To my surprise, for some miraculous reason, my girl friends all loved me dearly even though I was always cold and distant. I thought it was time my misery ended. But no. At this very school, an unexpected turn of events had completely thrown my all-accepting mentality off guard. I was sexually assaulted by a male teacher. “If you want to improve your grade then stay after school to go over the test with me,” he instructed. And I listened. Without suspecting a thing. Not even until when I sat side by side next to him to look at the exercise. Suddenly his arm was around my waist, and suddenly I sensed that something wasn’t right. But the door was shut close and our side of the hall was practically empty. I couldn’t utter a single word. Only my legs were trembling spastically. The arm moved down to hug my hip and up to caress my breasts and to this day I can still recall so clearly the hot gasps next to my ear. Terrified, I stopped turning the page of my notebook and broke open the door to run back to my classroom. Immediately I told my girl friends about what happened, which they then told other boys in class. What the boys gave me were thinly disguised smirks. Just like that, my sexual assault story became a farce for the entire class throughout my 3 years in high school. When I decided to tell my parents, the answer was just as expected. “You deserved it for being so stupid.” I told the administrative office and filed a report. The day after I prepared all the necessary documents a guy from my class, a nephew of that male teacher, told me, completely out of the blue, “You made that up, right? Every faculty knows you’re a lying, deceptive snake. Let’s see how you’re gonna fare now.” Then every few days he’d pop up and repeat how they all knew I was making this up. I didn’t believe him, but the way some content teachers treated me afterwards was peculiar, as if they were afraid of me; some even joked, “Don’t tell on me, okay?” Which made me realize my call for help was an absolute mistake. Neither my peers nor my family, not even I, could save me. Then, after a swimming session for our P.E. class at school, another man molested me. This time, having learned from my mistake, I never told anyone. I lived through those 3 years in terror and disgust as the male teacher was assigned to a different class but still I could see him stare at me from the other side of the hall. No second was relieved from extreme fear. Every step I took I felt like somebody was staring at me and gossiping about me. Every time I entered that school I felt immeasurable guilt, perhaps because everyone there hated me. Despised me. The dread began to grow within me, and so did my self-contempt. Such a dirty little thing I was. My guilt from secondary school and high school snowballed. Everything I did was wrong. Every wrong I did was permanent. In 11th grade, I found out that my dad was watching porn in my mom and dad’s bedroom all day every day, to the point where he neglected working for a long time as he continued to crank up the volume of the TV even with my mom lying next to him. This was something I strongly opposed to, because of my early aversion to sex. What’s worse, my dad was a frequent user of heroin. The fights were endless; the nightly crashing and shattering of furniture from the room next to mine were no longer strangers to me. Every night I couldn’t help but be terrified of the likelihood that a murder would occur. I sat curled up next to the door, put my ear to the wall so that I could keep track of the noises in the other room and come to rescue in case something happened. This eavesdropping habit of mine became an unconscious behavior that stayed long after the fights were over. Unable to fall asleep, I’d keep trying to listen to noises from the other room with anticipation. I was such a freak. A naïve freak. What could I even do back then? Dad was constantly abusing me and mom, throwing things at mom, cutting mom’s frail back with a knife, while rambling about the illusion that my mom was having an affair. Sometimes he looked at me suspiciously and told me how I was dirtier than my mom and that I should see a gynecologist. Sure. After all the things that happened, I was indeed dirty. And how could my mom have an affair when she literally stayed at home all day, not able to even work because dad wouldn’t allow it? It was the heroin overdose speaking. One day, he beat mom again and she couldn’t hold back anymore, sobbing and pulling me out of my room and through her damp eyes telling me to “do something.” So I gathered all my courage and told my dad the truth. “That was wrong of you, dad.” I was cornered, beat with a broom. I refused to cry, but only stared at my dad’s furious gaze that still gives me goosebumps whenever I think about it. And my question is, why didn’t mom save me? After that day the crippling sense of guilt had occupied my mind entirely, nagging at me every night, in every sleep. I never slept through a night without waking up from a nightmare. I dreamed of myself being hanged, raped, brutally murdered to compensate for my sins. I reprimanded, insulted myself in the worst language possible because of my own incompetence and helplessness. Nighttime was the equivalent of pain and tears. The contempt I had for myself was more detrimental than that of anybody who had abused me. I strangled myself with a wire, I slapped and punched myself, I scratched the wall and my own skin until it bled in hopes of finding a way out. I told mom to divorce dad, but she said, “Even without passion, there’s still commitment.” I decided to seek help from my relatives, but all I got was more disdain for mom and “let the adults deal with adult problems.” My mom couldn’t stop talking about how dad was pretending to be crazy so that he could inherit the family’s land and property, and I had heard over 100 versions of this pretend plan. Why didn’t mom leave dad? How could relatives treat each other like that? Why did everyone say they hated dad but leave him to his own devices, and leave mom and me suffering? Dad was the one who was having an affair. Mom found text messages between dad and a matchmaker about his one night stands. I began to develop an eating disorder alongside depression. Insomnia wouldn’t let go of me and 2-3 consecutive all-nighters were a normalcy. I could get dream paralysis 3-4 times every night and was terrified to sleep. My memory deteriorated and I grew distant. I vomited after every meal because I couldn’t escape that dirty feeling of my body, combined with smoke from the stimulant that had blended into one with the air inside the house. Day after day I cried, feeling like I was gradually losing touch with reality. I could no longer understand human nature. Besides vomiting I also binged. I ate a lot and vomited a lot and the number on the scale never stayed still until I couldn’t taste anything anymore. One night I woke up and saw that my dad had opened the door to my room and was ogling at my body. Other nights I woke up and saw that my dad was wandering around my room when I was asleep. And yet I wasn’t allowed to lock my room at night. I was horrified. I could get sexually assaulted by my own father. After time I grew fearful that when my door wasn’t opened, there would be a shadow instead, standing in front of my room, watching and judging whether I’d been a good girl today to decide what kind of treatment I’d receive the next day. I constantly pressed myself against the wall and stared at the shadow all night until dawn. I knew my dad hated dirtiness, so I intentionally made my room messy so that he’d be disgusted and not go in. I didn’t care if he called me dirty or filthy trash, as long as he didn’t step into my room. Because of this obsession with messiness, I became terrified of cleanliness. Every time I was forced to clean up or somebody cleaned my room my limbs would just give up on me. I would hyperventilate, weep desperately, uncontrollably, and vomit. My paranoia of being watched constantly grew severe. I talked to my personal divine being about what happened during the day, and burst out crying when I thought about how I might be punished the next day. Whenever my dad abused mom and me, I would automatically attribute it to some sinful thing I did the previous day. And perhaps my existence was the greatest sin. I couldn’t understand humans and felt like this was all a dream of my own. What if I died and realized that I was just unconscious in an alternate universe? One day I couldn’t control myself and tore apart a pillow in my bedroom and used black paint to squiggle all over the wall. When mom saw it she thought I was possessed and was immediately on the hunt for an exorcist. My relatives said it was because I placed a curse on mom that dad turned out the way he was. That’s right. Everything was my fault. Whatever happened or ended up happening was my fault. That I knew, and I knew very early on already. But it didn’t just stop there. Two times I awoke in the middle of the night to realize that dad’s hands were on me, ghosting across my skin. I dared not scream or tell anyone. Because I still remembered what mom said when I told her dad was staring at me. “He can do anything to you because he’s your dad.” I honestly wanted to ask mom why she still shared the same bed with dad when she knew he was mingling with sex workers. It was beyond my comprehension. Wicked voices began to echo within my head or next to my ears, from invitations, screams, to whispered gossip, or even thunderous funeral music - they were auditory hallucinations. My auditory hallucinations weren’t those that I thought were in my head, but those that I ACTUALLY HEARD and yet couldn’t find where they came from. When I sat still I began hearing people telling me to fuck off, to get lost, that this wasn’t the place for me. They were all strangers’ voices, and when I tried to steal a glance at my surroundings it didn’t seem like someone said something. Sometimes there wasn’t even anybody around. When I was in 12th grade, I studied like it was a matter of life and death to get into law school in hopes of helping mom break free from dad. But the pressure accumulated - everyone was against me going to college, saying it was selfish and stupidly naïve of me to do so. I studied without support from anyone. I studied to save myself. I studied amidst my parents’ fights and endless crying. But I failed law school and had to pick a major that I knew nothing about and had no interested in. One day I saw my maternal grandfather having sex with a female neighbor. He was an old man already, and my grandmother was sleeping downstairs, while he and the neighbor were in the kitchen as I stood staring from the stairs. It was finally clear to me that I could make sense of neither this world nor humans anymore. He gaped at me frantically and I dashed back upstairs, trembling. Yes, all I was able to do was tremble and mumble to myself in panic all night. How useless was that? When I told mom the next morning she immediately acted grumpy to him, which was awfully strange as she always berated me for being an ungrateful child when I tried to avoid dad. At least grandfather didn’t do anything to me afterwards, fortunately. But the gap between me and the human mind grew increasingly wide. My first year in college, when I was waiting for the bus, I saw a ragged-looking lottery man, for whom I felt pity. I went over to buy a ticket for him, but who could’ve thought he’d jump at me, shove his hand down my northern region and squeeze it. Although I was wearing jeans the touch felt nevertheless incredibly real. I don’t know how I reacted and how I got home, but one thing was certain: I stood there frozen and thought, “Shit, I was being stupid again, wasn’t I? I deserved that.” After returning home, with my own hands I cut my hair to a spiky short length, figuring that no one would want to touch me this way. My face and arms were again bleeding from my constant scratching. Half a year after I had a very close friend, but upon hearing about my illness he ran away. Told me I dirtied his work place (we worked parttime at the same place), and polluted the air he breathed in. Ever since then I had to give up the job as every time I showed up I was overwhelmed with nausea, and with my increasing auditory hallucinations, I could no longer communicate with customers or work with the cash register. Around a year ago, dad suddenly stopped abusing mom and me, as I was no longer bullied, either. I quit my job and mom wasn’t as harsh with me as she used to be. But only if these wounds could be healed! Only if I didn’t become an abnormal being. Never again could I believe in tomorrow. I cut myself more and more, every cut deeper than the previous one. I licked my own blood. I cut when I was happy. When I was depressed. When I had nothing better to do. I became dirtier and dirtier. I realized I’d been mumbling to myself for a while, as that ever-present god kept appearing and controlling everything. Constantly, in my head were intertwining new universes as I continued to bury myself in the paranoia about the realness of the world I was in. My hallucinations only got worse - sometimes a gargantuan spider, sometimes a corpse, sometimes a noose hanging from the ceiling fan, sometimes the shadow behind my door. I knew everything was a hallucination, but I didn’t imagine it. I actually saw it. There were times when I suddenly yelped because I felt like a mob was approaching and grabbing my limbs. My mood was never stable; I laughed and screamed for no reason whatsoever. When I was on the streets and among strangers, I hunched my back in fear of being touched or attacked. Every time I stood in front of the mirror I felt unrivaled thrill. I could play with the mirror for hours on end, wishing to reach the other world behind the glass. The reflection I saw seemed not me; that face looked strange and peculiar, a face that drew me in, intoxicated me. I talked and laughed with it because it made me feel like it was somebody else. When I went on social media, it didn’t matter if it was somebody I knew or didn’t know; just looking at the green dot signifying availability evoked the fear that they were gossiping about something, plotting something behind my back. Whatever somebody said, even if it was just a short sentence, I would instantly felt threatened. Every night I counted my sins and punished myself by shaming myself with the harshest, most severe words. I reminded myself of my sins over and over again in fear of forgetting them. My memory declined at an alarming speed while I wasn’t able to move at the speed of a normal person. I felt like every person whom I happened to see was gossiping about me. If everything was ok, and I wasn’t, then the fault was mine, wasn’t it? Until this point, I’ve been through 4 medical examinations at 4 different hospitals as I received 4 different results from 4 doctors: Bipolar disorder, Mood disorder, Major depressive didsorder; Schizophrenia. Going to the doctor and getting prescription gave me neither hope nor optimism. Because every word my doctors told me felt like it was from a completely foreign land. I couldn’t understand it, nor could it get to me. It was as if robots were talking to me. There were times when I had to make a run home in the middle of a session because I felt like the entire clinic was about to prosecute me. The meds didn’t alleviate my auditory hallucinations or my impulsivity at all. They actually made everything worse, not to mention the side effects on my physical health. They only helped me sleep somewhat better. I was hopelessly stuck with hallucinations and delusions, sometimes in the form of a mob chasing me even though there was no one behind me. My thought process went deranged, and I was terrified of it. I craved to be sentenced with such intensity that I thought about murder so that I could get one. That way, my past would be erased clean and people would only pick up on me from now on. I was frightened of that thought. I think my fear of being abnormal was the most oppressive out of all of my fears, so when facing other people I kept repressing it, burying it deep in my unconscious to the point where I almost became somebody else. When I talked to my friends I also saw a black shadow staring at me from a corner of the room, while a voice echoed, “You don’t deserve a life like this.” Please don’t question why I got myself into this horrendous mess of mental illness. I don’t look like it. I still look like I’m functioning like a normal person, right? I’m still well enough to write this, aren’t I? Please. I don’t even know what is wrong with me. Please. I really went through everything I told you. Please. It was truly, appallingly horrible. Please. Don’t judge me. Please. If you never experienced this. I dislike treatment and feared hospitalization and also going mad. I want to die but I don’t want to leave mom alone with dad. I will die when mom dies but I’m afraid of going crazy before that. I’m afraid of special treatment, whether as a joke or as an effort to support me. I long to be normal, to have never developed this illness. I wish I never sinned so that these negative thoughts wouldn’t occupy my brain to the point of no way out. I don’t at all buy into the prospect that someday I would live like a human being, that I’m a human being, that the divine being isn’t real, that I’ll be healthy, that I’ll carry on living, that I can do it. I’m just a robot swollen by endless sins and darkness, being spread too thin day after day as I, as a non-human, try to imitate how humans live. I’m really not fine at all. My antidepressants can’t fight the 10 nightmares that come at me every day, startling me awake multiple times during the night and haunting me always. Every night the hopelessness, the sadness drowned me in unfathomable pain. No consolation can reach me now. I’m completely broken. Everything is foreign to me. Truth be told I also want to tear myself apart, too, but for some reason I keep pretending that everything is a-okay. Perhaps the numerous crisscrossing scars on my arms are the only things I can’t hide. Do not tell me it’s all in my head, because I really see it. Do not tell me to go out and interact with people and everything will be fine. That’s something I cannot do. Do not tell me I have to believe in myself and cheer up. That’s something I cannot do. Do not tell me I look depressed, or if I can vent like this then I’m better than many others who can’t, then I’ll feel better. Nothing is getting better. And I honestly, genuinely want out. I want to feel normal for once. But what can I do? Things are only becoming more and more chaotic and so am I. That light at the end of the tunnel is nowhere to be found.
If you want to leave some words of love for the person who submitted story [#7} 10/17 Journey to depression - paranoia - hallucination, please do not comment, put it here! ^_^ This person chose to receive a gift via the post mail, so we will select the most meaningful lines from our readers, and collage them into a photobook. In this photobook, there will also be lines from other non-profit organisations. We really hope that these letters will be a pleasant surprise for her. So do leave a note, we are looking forward to your kind words. Leave your kind words here. Photo: Jude Nguyen
Make up: Make-up Phong Đoàn Model: Twinkly Tus Translation: Mai Dinh With support from Spec Phan and WHVN Team members.
1 Comment
Nguyễn Thị Mĩ Lan
10/30/2017 23:30:18
Yes. Tớ chưa bao giờ gặp phải những chuyện mà cậu đang phải trải qua mỗi ngày, chưa bao giờ tớ phải thực sự chịu đựng giống như cậu, tớ không hiểu được cảm giác đó. Nhưng mà những thứ mà cậu trông thấy như vị thần, rồi bóng đen, những tiếng nói bên tai... Tớ tin là nó có thật. Bởi vì tớ cũng có lúc cảm nhận được chúng, tương tự như vậy. Tớ cảm thấy, oh my..., chuyện quái gì vậy, khi thấy những dòng như "đây là lỗi của mình" tớ đã thấy là cậu luôn cảm thấy mình không xứng đáng. Nhưng mà, cậu biết không, ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc, tớ luôn nhớ như in câu nói đó vì dù cậu có làm gì, mọi chuyện có xảy ra như thế nào thì luôn có một lí do hợp lí cho việc đó. Tớ thấy buồn lắm vì từ đầu câu chuyện cho đến lúc kết thúc tớ không thấy cậu làm sai chuyện gì cả. Cậu phải chịu đựng quá nhiều. Giống như một tờ giấy trắng bị con dao nhọn rạch lên nhưng vết sâu và dài. Tớ giấy nó cần có một cái băng dính để dán những vết thương lại. Cậu không làm sai gì đâu, đó là cuộc sống mà, nhưng thứ nó mang lại luôn có một ý nghĩa nào đó. Cậu chỉ cần chấp nhận nó, tớ thấy là cậu đã làm được, một chút, và hướng suy nghĩ của mình đến những hướng tích cực. Việc đó hơi khó một chút nhưng không hẳn là không làm được. Cậu biết tớ vừa nảy ra ý gì không, tớ nghĩ cậu cần dũng cảm chấp nhận một hướng đi mới, cậu phải sống một cuộc sống mới, với những điều hạnh phúc. Cậu cần có bạn bè, đừng sợ hãi rằng ai đó sẽ không chấp nhận cậu, . Nhìn này, bọn tớ những người đang viết những dòng này luôn mong muốn những điều hạnh phúc đến với cậu vì cậu xứng đáng có nó. Cậu giống hệt bọn tớ chẳng khác một tí ti gì cả. Chỉ là cậu đã vất vả hơn thôi. Tớ khâm phục cậu lắm. Được rồi, cậu cần có một người bạn yêu thương và lắng nghe cậu. Hãy kể cho người bạn đó những khó khăn mà cậu đang trải qua, đừng đánh mất niềm tin của mình, người bạn ấy sẽ giống như một chiếc áo giáp chắc chắn bảo vệ cậu. Bây giờ cậu có lẽ cảm thấy cuộc sống của mình đúng thật là quá tệ, tệ một cách thực sự không thể tệ hơn, nhưng mà tin tớ đi, khi mà cậu đã vượt qua &
Reply
Leave a Reply. |
|